/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Văn xuôi

Báo tin mất vợ

Tớ lấy đầu mình ra đánh cược rằng chí ít vẫn còn dấu vết một vụ đào lấp vội vã nào đó, hé lộ chân tướng hung thủ đích thực…

Báo tin mất vợ


Với đa phần dân cư trong khu ngoại ô Paris này thì "địa ngục" luôn bắt đầu từ bảy giờ sáng ngày thứ hai và kéo dài đến tận chiều tối thứ sáu. Sau đó là kỳ nghỉ cuối tuần hằng trông đợi. Mọi người tha hồ nằm dài giữa thảm cỏ xanh, chơi golf hoặc tennis… Sự mãn nguyện hiện rõ trên nét mặt các đấng phu quân, nhất là những ông chồng được vợ tận tình chăm sóc.

Nhưng với Jerar Dumontel thì ngược lại. "Địa ngục" chính thức khởi sự từ sớm thứ bảy, suốt hai ngày ròng rã dưới sự điều khiển của bà vợ Polett đầy chua ngoa, khiến ông nhà chẳng còn chút tự do nào sất. Thông thường là:

- Anh đã nghe em nhắc gì chưa? Cởi phắt áo sơ mi cổ cồn và thay đồ khác đi, không muội bám quanh bếp gas dính hết vào cả cravate bây giờ! Đồng thời chớ quên rằng xẩm tối cần đến gia đình chú Armani để ngỏ lời chia buồn. Nhớ tỏ ra bặt thiệp, bộ mặt thì đừng có hơn hớn lên như vừa được thăng chức và phải nhớ nằm lòng là cũng chớ đả động gì đến đề tài chính trị đấy…

- Biết rồi, đừng cười ở đám ma, lu loa khóc ở đám cưới chứ gì, biết rồi, khổ lắm… nhắc mãi…

- Không nhắc mà được à… trong cái nhà này, nếu mụ già này không để mắt đến bất cứ điều gì đều coi như hỏng.

Jerar mặc kệ cho vợ nói và chưa hết ngao ngán với đồ vương vãi đầy khu bếp, đã lại nghe Polett thẽ thọt với bao thuốc bóc dở dứ dứ trên tay:

- Chỉ được hút một điếu sau bữa trưa thôi đấy, bao này phải đủ dùng đến thứ bảy tuần sau. Anh cứ ở nhà trông nom mọi thứ, em ra ngoài kia mạn đàm với các bà hàng xóm một lát… Đồ uống để trưa em về hẵng mở nhé, anh có biết là bia mới lên giá không?

- Biết rồi, bia lên giá và phấn son cũng lên giá… chỉ có buôn chuyện vặt giết thời gian vô giá là không lên giá tí nào…

- Hì, buôn chuyện cũng là một thú vui giải trí đấy chứ…

Vừa nói, nàng vừa ngúng nguẩy đi ra khỏi nhà.

 

Minh họa: Việt Tân.

Sau khi cô vợ lắm điều khuất bóng, Dumontel ngồi phệt xuống sàn nhà cốt nghỉ lấy sức… Bỗng dưng nhớ lại câu chuyện chiều qua cùng Nadine trước tầm tan sở, nữ đồng nghiệp trẻ trung kiêm nhân tình gắn bó gần hai năm qua. Trong tai Dumontel như vẫn văng vẳng giọng hờn trách từ cô bồ cực xinh:

- Đừng vẽ ra tương lai nữa, anh yêu! Tương lai của anh chính là Polett! Anh không đời nào có thể rời xa cái bà sồn sồn lắm mồm ấy, thậm chí chẳng dám nghĩ tới chuyện nói lời chia tay, đúng không?

- Polett ắt làm um lên cho mà xem - Jerar Dumontel thầm gật đầu công nhận - Bà ấy sẽ huy động cả thế giới này chống lại đôi ta. Để thư thả thêm một thời gian nữa đi cưng… - Dumontel vừa cố an ủi người yêu, vừa mường tượng tới kỳ "địa ngục" gần kề…

                                                                          *

Cứ tưởng được ở nhà một mình lâu hơn và tưởng tượng nhấm nháp dư vị tình yêu ngọt ngào với Nadine nhưng quả là trời không chiều theo lòng người. Những bông tuyết trái mùa vần vũ rơi khiến nữ chủ nhân trở về sớm hơn dự định. Trong bữa trưa Polett vẫn không ngừng "thao thao bất tuyệt":

- Giờ đây, sau khi chú Armani mất, em được sở hữu những sáu chục hécta đất. Đến cuối hè ta sẽ chuyển về đấy ở. Anh nên làm đơn xin nghỉ việc quách đi là vừa và tranh thủ học thêm một khóa làm vườn nữa.

- Nhưng…

- Không nhưng nhiếc gì hết! Em đã quyết thì cứ vậy mà tiến hành!

- Nhưng…

- Nói nhiều quá đấy! - Polett gằn giọng - Im đi là vừa!

Đúng lúc này trong đầu Jerar nảy ra ý nghĩ ám muội, rằng chỉ còn cách "thịt" bà vợ nhà lắm lời, độc đoán này thì may ra mới thoát khỏi kiếp ở tù chung thân với mụ ta, mới có cơ may thoát khỏi nanh vuốt mụ vợ độc đoán, và rảnh rang cưới cô bồ Nadine làm vợ và làm chủ vô vàn miếng đất phân lô của "cai ngục" cũ để lại.

Vốn là kẻ có đầu óc thực tế, trong giờ nghỉ trưa ở sở, Dumontel tranh thủ lên mạng tìm đọc sách vụ án, nghiên cứu tỉ mẩn sao cho khi đã hành động thì không có tang chứng và một mảy may sơ suất nào để cho cảnh sát lần ra đầu mối và đương nhiên là để khỏi lâm vào cảnh đi tù chung thân thật… Nhiều đêm dài trăn trở, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh phải xê dịch mang vác tấm thân phì nộn nặng cả tạ của Polett lại khiến Jerar nhụt chí… "Thôi đành cam chịu số phận vẫn hơn", người chồng bội bạc tự nhủ.

Nhưng rồi trời lại như thử lòng người. Cơ may đã tới vào một sáng thứ bảy. "Địa ngục" cố hữu, thay vì được ra ngoài thư giãn như mọi người thì bà vợ nhà lại giao việc cho ông chồng thân yêu là Dumontel ngay lúc đang điểm tâm:

- Tí nữa nhớ thay đồ cũ vào để xuống tầng hầm sửa quạt thông gió nhé! - Polett hạ lệnh.

- Anh có thể mang theo radio không? - Jerar hỏi, giọng nhẫn nhục - Có tường thuật bóng đá cúp quốc gia trên sóng phát thanh mà…

- Chỉ được cái nghe vớ nghe vẩn! Muốn đem gì cũng được, nhưng nhớ đến xẩm tối là phải xong việc!

- Chắc chắn là xong, xin mình cứ yên tâm!

Câu trả lời mang tính tiên tri, nhưng hiển nhiên bà nhà lắm điều và ưa ra lệnh chẳng thể hiểu được ý nghĩa đích thực của nó.

- Vậy thì ăn nhanh lên, thể nào em cũng thu xếp thời gian tạt xuống thẩm tra kết quả đấy. Sau tường thuật thể thao là tin thời sự. Một siêu thị gần trung tâm Paris bị hỏa hoạn và cánh phóng viên đang truyền tin trực tiếp từ hiện trường: "Khói đặc bao trùm khắp xung quanh… Cả tòa nhà giống như một bó đuốc rực cháy… Đúng là cơn ác mộng, một bức tranh hãi hùng… Con số nạn nhân không ngừng tăng, nhiều thi thể cháy sém khó nhận dạng…". Nguồn tin sau cùng khiến đôi mắt vị thính giả cần mẫn dưới tầng ngầm sáng hẳn lên.

Có tiếng chân thình thịch, đích thị là Polett đang hăm hở mò xuống kiểm tra. Jerar hì hục nâng chiếc quạt bằng gang nặng trịch lên quá đầu, khó nhọc tiến lại nấp sau cánh cửa. Và rồi điều gì đến phải đến… Kẻ sát nhân dùng hết sức đẩy xác cô vợ mắt vẫn mở trừng trừng xuống cái hố đào sẵn… Khoảng một giờ sau hắn khóa cửa ngoài và đi lên nhà, khi đã hoàn tất việc láng mới xi măng toàn bộ nền tầng hầm. Thế là xong, mụ vợ ngoa ngoắt giờ đã "yên giấc nghìn thu" dưới lòng đất sâu.

Màn đêm vừa buông xuống, Jerar quyết định gọi điện thoại cho cảnh sát bằng giọng thảng thốt:

- Alô! Không dám, nhưng có chuyện gì xảy ra với tòa siêu thị trung tâm vậy? Bà xã nhà tôi đi sắm đồ tại đấy mà…Vâng… Từ chiều tới giờ chưa thấy về… Tự dưng tôi thấy nóng ruột vô chừng như linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành… Vâng, đúng, lẽ dĩ nhiên… Họ tên tôi là… Địa chỉ… Số điện thoại…

Sau rốt Jerar Dumontel dập ống nghe xuống rồi thở ra vẻ nhẹ nhõm. Hắn lục chìa khóa trong xắc tay vợ rồi mở tủ rượu, tự trịnh trọng thưởng ly whisky nhập khẩu loại to về "kỳ tích" đạt được. Với cảnh sát thì thi thể của vợ hắn phải nằm cách xa đây cả hai chục cây số… Chẳng ai có thể ngờ rằng lại ở ngay dưới móng nhà… 

*

Ông Thanh tra chuyên về các vụ trọng án thuộc Sở Cảnh sát Paris vừa trau chuốt chải mái tóc ngược ra sau gáy, vừa nói với nhóm cộng sự ngồi trước mặt:

- Một người có tên Jerar Dumontel nào đó lại gọi điện thoại tới. Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã có mười hai cuộc gọi từ số máy này! Sẽ có thêm bao nhiêu cuộc gọi nữa báo việc vợ mất tích, mà lại chỉ xảy ra tại khu ngoại ô rặt các bà thừa kế giàu sụ cả?... Ra thế đấy, hỡi các điều tra viên từng trải, nhiệm vụ bây giờ là phải truy xét có hệ thống, hết sức cẩn trọng sao cho không sót một nghi phạm nào. Cần rà soát tỉ mỉ khắp cả vùng, kể cả dưới tầng hầm. Tớ lấy đầu mình ra đánh cược rằng chí ít vẫn còn dấu vết một vụ đào lấp vội vã nào đó, hé lộ chân tướng hung thủ đích thực…

Maurice Roland (Pháp)- Xuân Hiếu (dịch)

TheoVNCA