/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Ảnh nghệ thuật

NHẠC: NGƯỜI ĐÀN BÀ TÁT NƯỚC

Cuối năm ngoái nhạc sỹ Đặng Nhất Mai tới Hải Phòng chơi, tôi có tặng anh tập thơ Công chứng thời gian,
NHẠC: NGƯỜI ĐÀN BÀ TÁT NƯỚC
Phỏng thơ của Tô Ngọc Thạch
Do nhạc sỹ Đặng Nhất Mai thực hiện


       Cuối năm ngoái nhạc sỹ Đặng Nhất Mai tới Hải Phòng chơi, Tô Ngọc Thạch có tặng anh tập thơ "Công chứng thời gian". Thế rồi một hôm đầu năm nay anh có gọi điện cho tôi, rằng anh thích bài "Thơ vớt ra từ chiếc gầu múc nước" và muốn phổ nhạc. Tôi có nói với anh rằng: Thơ tôi khó phổ lắm đó. Anh vui vẻ trả lời: Phổ được mà còn hay là khác vì chủ đề hợp với thời đại. Tôi bảo: Thế thì anh cứ làm theo tiếng gọi của trái tim.
        Thế rồi một hôm ngày tháng 7 vừa rồi tôi, Kim Chuông và Vũ Thành Chung gặp anh tại quán hồ Ha Le, phố Nguyễn Du - Hà Nội.  Anh mang tới bản nháp bài nhạc mà anh đã phổ. Với chất giọng đã ngoại 70 mà tôi vẫn thấy cái giai điệu mượt mà tình cảm, thiết tha của người nhạc sỹ quê ở Hải Dương, gần cả cuộc đời sống, làm việc tại Hà Nội. Đến hôm nay anh gửi chính thức cho tôi nhạc phẩm "Người đàn bà tát nước". Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
.

THƠ VỚT RA TỪ CHIẾC GẦU MÚC NƯỚC

                        Trân trọng tặng phụ nữ quê tôi

 

Trời nhả lửa vào miền quê êm ả

Đàn ông làng

          thời mở cửa phiêu dạt khắp đó đây

Lo toan trĩu nặng vai gầy

Gió quăng quật vào căn nhà trống vắng…

Người đàn bà với chiếc gầu sòng thầm lặng

Vắt đất khơi dòng

Mỗi nhịp tay đưa

           không va vào máng mà rợn cả hàm răng

Chị gạn nụ cười rời rạc của mình

            tưới lên cánh đồng thời gian

Làm mát mảnh hồn làng đang hanh hao nứt rạn

Hạt thóc hoài thai cùng những gian lao

             mong xa đợi gần tảo tần khô cạn

Mặn chát mồ hôi thấm đẫm ruộng cày

Tiếng thì thòm loang ướt trời mây

Người đàn bà vấn lại giấc mơ

           gồng mình vét từng giọt nước

Chị múc mặt trời hoà với mặt trăng

            chắt bòn từ phong ba bão táp

Múc cả bóng mình hiu hắt

            tưới cho cánh đồng xanh lại quê hương.