/Rượu suông đắng nỗi nhớ nhà. Ta ngồi uống với mình ta hững hờ/ Thơ QUANG HUY

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

văn xuôi

MÙA THỊ CHÍN

Bao người đã vĩnh viễn đi xa… Bao người còn ở lại.

Nguyễn Thị Thúy Ngoan

MÙA THỊ CHÍN

- Có tiếng gọi to từ ngoài ngõ vọng vào:
- Chú Xuân đâu rồi ?
- Nhà em vừa đi dạy học rồi bác ạ. Bác vào uống nước.
- Nước non gì. Thím dạy con cái Loan đi nhé, trưa hôm nay nó mang cây rọng, rủ bọn giặc cái khều trộm thị nhà tôi, mà thị còn xanh chứ đã chín đâu, lá lẻo còn rơi lung tung đầy dưới gốc kia.
- Có đúng cháu không bác? Con này nó có hư thế bao giờ. Mà cháu mang rổ đi kiếm rau lợn cơ mà.
- Đúng nó !
- Tôi hỏi thím Đãi, thím ấy bảo con Loan đấy! Đúng cái cây rọng nhà nó hôm em mượn khều quả chay thái phơi mà, em quát, cả lũ bỏ chạy, còn quay lại cười rúc rích, tức quá, mà cái thằng Cương lớn đầu còn ra khều cho chúng nó.
- Nói rồi, bác quay ngoắt về ngay, vừa đi vừa nói:
- Tôi mà còn bắt được, chúng nó ăn no đòn đấy!
Vốn là người nóng tính, bác về rồi, bu tôi quát mắng ầm ĩ, con Loan đâu… Tôi sợ chạy ra sau nhà, ngó thấy bu tôi cầm con dao thái cây chuối ở góc sân đi thẳng ra bụi tre, chém cái vòi rút xoạt một cái, chọn một cành già chỉ nhỏ bằng cái roi mây đi vào.
Mày ra đây:
- Vừa sục vào nhà tìm vừa quát, không thấy tôi, càng quát to, tôi sợ phải chạy về.
- Con đây, vừa khóc nức nở, con xin lỗi bu lần sau không thế nữa.
- Bu tôi vụt veo veo mấy roi liền, đau quá tôi nhảy như cào cào khóc ầm ĩ, bu vẫn vụt tiếp.
Bác Thám nhà hàng xóm chạy sang: Làm sao thế thím, đánh cháu đau quá, Con Loan nó chăm chỉ, ngoan nhất xóm đấy!
- Ngoan gì ! Con này, trưa nay nó rủ mấy con giặc cái đi ăn trộm thị nhà bác Chương, không biết có con Thoa nhà bác không? À, thảo nào con Thoa trưa nay cũng vắng.
       Từ hôm ấy, đi qua gốc thị, tôi chỉ dám ngửa cổ nhìn và xét dưới gốc thị xem có quà nào rụng không. Cây thị nhà bác tôi năm ấy dễ đến vài chục tuổi rồi. Nó xum xuê xanh tốt, rủ bóng rà xuống ngõ bên bờ ao. Đi qua gốc thị nhà bác mới rẽ về ngõ nhà tôi. Cứ vào quãng tháng 6 là quả đã già ương ương, chát săn lưỡi, khều trộm được quả là nhúm gói muối nhấm nháp cả ngảy.
       Tháng 8, thị chín vàng trĩu trịt lấp trong vòm lá xanh biếc, thị chín, đút túi mùi thơm quyện vào da thịt, nó thơm đằm sâu, mặn mà, nưng nức quyến rũ như mùi con gái 16, 17 trăng tròn, cái mùi thơm không thể nào quên được, nó khắc sâu vào tâm trí theo tôi đi suốt cuộc đời…

       Xa quê đã mấy mươi năm có lẻ. Mỗi lần về đứng lặng dưới gốc cây thị, nó như người bạn tâm tình ôn lại bao kí ức tuổi thơ ... Cây thị năm nay dễ đến gần 100 tuổi, thân sần sùi, già cội, âm thầm rủ bóng. Nó như ông cụ già trầm tư đứng đó chiêm nghiệm, suy ngẫm sự đời, sự người. Và nó như vẫn nhớ  Cương khều thị hộ bọn con gái hôm ấy. 19 tuổi Cương cùng bốn bạn: Trượng, Riệp, Cử, Vũ Ngoan xếp bút nghiên, xẻ dọc Trường Sơn đi đánh Mỹ đúng vào mùa thị chín. Họ hàng cô bác cả làng tiễn ra tận bến sông, vẫy theo mãi đến khi đoàn quân khuất bóng : Nón huơ trên đầu lấp lóa bên sông/ Anh hành quân về nơi lửa cháy... Và tất cả những người con tuổi đôi mươi ấy đã Hy sinh vì sự nghiệp giải phóng dân tộc.
       Trời bắt đầu vào thu, cái nắng dịu đi, heo may thổi nhẹ, bầu trời những đám mây xám mơ màng lãng đãng, mưa ngâu bất chợt, nhớ quê da diết, bao nhiêu kí ức gọi về… Lại mùa Vu lan sắp đến, không biết có được về quê cúng rằm tháng 7 không? Cả nước đang gồng mình chống dịch Covid. Việt Nam có một sức mạnh đại đoàn kết. Tin chắc rằng mùa dịch sẽ sớm đi qua.
       Tiếng gà gáy từ xa vọng lại, báo hiệu đã canh ba, trăn trở mãi không ngủ được. Ngoài hiên gió nhẹ lao xao, trăng thượng tuần huyền ảo, vườn nhà bên cây phong lan tỏa hương thơm ngát. Ngõ nhỏ, góc phố thân quen chìm vào đêm mơ hồ, những chiếc lá vàng rơi xào xạc! Hình ảnh quê hương, ông bà, cha mẹ, họ hàng cô bác… Bao người đã vĩnh viễn đi xa… Bao người còn ở lại.
Mùa thị ơi ! Thương nhớ bồi hồi…

NTTN