Tháng Mười
vơi quá nửa rồi.
Trời thu nhợt sắc. Nắng thôi óng vàng.
Độc hành
Ta
bước lang thang
Giọt buồn ai thả mênh mang cả chiều.
Đường xưa lối cũ mờ rêu
Con tim buốt nhói, nhắc điều muốn quên
Tháng Mười
phong kín lời nguyền:
“Cho dù dâu bể vẹn nguyên
tình này!”
Lời thề cũ, gió cuốn bay.
Người xưa, xa một tầm tay
Trách gì?
Tháng Mười
dõi bóng thiên di,
Cõng mùa trên cánh, bay đi thật rồi…
Tháng Mười
giá lạnh bờ môi.
Không em,
tôi chợt đánh rơi mất mình!
.
Theovanhocquenha