/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

Chùm thơ Đỗ Mạnh Hùng

Tôi muốn nói thêm, thơ Hùng rất nhiều cảm xúc thương thân, “thương mình”, thương “con tàu”, thương quê, thương cái nơi chốn mà mình nương náu.

Chùm thơ Đỗ Mạnh Hùng


Làm cái anh đàn ông ví mình với cái gì chả ví lại đi ví như “cành khô cây vối”. “Cành khô” đã là tàn kiếp rồi. Nhưng nếu là cành khô của một thứ cây gì đó có thể cũng…dễ thương. Đằng này chịu phận của cành khô cây vối, thứ cây rất đỗi vô danh ở chốn quê, ít người để ý, ít người biết đến. Chưa hết! Cái cành khô cây vối ấy lại thầm lặng trong đêm nữa kia. Nó nép vào. Nó như muốn tự xóa mình đi. Nó tự thương cái nông nỗi phận mình. Nó như đang trở thành vô thể. Sao lại ra nông nỗi ấy? Thì ra một khi đã bập vào chốn tình tuyệt vọng, người ta dễ sa lầy vào mặc cảm côi cút lắm!

Thơ Hùng thỉnh thoảng chen vào những dòng/đoạn theo lối chơi vần toàn trắc hoặc toàn bằng. Lối này không hẳn mới (đã có từ thời 1930-1945). Nhưng lâu lâu đem ra dùng lại, mà dùng đúng chỗ, nên rất gây ấn tượng.

Ấy là tôi muốn nói đến bài thơ “Xuân đi qua” trong chùm thơ này.

Tôi muốn nói thêm, thơ Hùng rất nhiều cảm xúc thương thân, “thương mình”, thương “con tàu”, thương quê, thương cái nơi chốn mà mình nương náu. Bởi thế, thơ Hùng bị cầm giữ trong một điệu buồn bàng bạc như sương như mưa với  nhiều khơi gợi…

(Văn Giá)

              

 MƯA QUÊ

Thắp đèn thức với mưa buồn

Chỉ mình đối diện với muồn muộn thôi

Gió than thân với lẻ loi

Hàng gianh điệp khúc giọt thời gian buông

Chén này chúc với mưa buồn

Mắt đèn chum chúm giọt sương… mắt đèn

Thơ tình viết dở tặng em

Đã xa Hà Nội cùng lên chuyến tàu

Đã gì to tiếng với nhau

Để hoa cau rụng, mà càu cạu rơi

Thơ tình viết tặng miền xuôi

Gởi em ở tít tận thời … vắng anh

Đêm mỏng mảnh, gió mong manh

Mưa lành lạnh đến, lửa lanh lánh hồng

 

Ta ngồi vuốt lại mảnh bằng

Trời vo bong bóng, xếp dòng số không ..

                  

 LẶNG LẼ

Đêm mê muội trên tóc

Gió thản nhiên vô tình

Một người lơ đãng mắt

Nhìn theo dáng người xinh

 

Bây giờ vin cành liễu

Chắc gì mùa Đông tin

Rằng trái tim anh thiếu

Mảnh vườn em bình yên

 

Cho dù không tới được

Anh vẫn ngờ mình quên

Mượn tay mềm làm lược

Gài nụ hôn vào đêm …

 

 

NEO

Con tàu thả neo chiêm nghiệm

Lẽ nào sóng là thời gian

Mình giống như còn tầu ấy

Bốn bề toàn những dở dang…

 

       Đứng chống bóng ngóng sóng

       Lang thang toan sang ngang

       Loạng choạng rượu diệu vợi

       Buồn buồm chiều dàn dàn…

 

Nghĩ rằng từ những dở dang

Mình đừng hào phóng những toan tính buồn

Vui là nắng, buồn thoảng sương

Thương mình chốc lát, lại thương con tầu….

 

 

VỀ QUÊ

 

Về quê

lòng lắng

bình yên

màu thời gian phủ

ngả nghiêng

bờ tường.

 

Vẫn rơm

vẫn rạ

dẫn đường

bờ ao

hoa nở

còn vương

mùi nhà.

 

Nhiều năm

mình đã đi xa

mưu sinh đã nhuốm

nước da thị thành.

 

Chỉ còn

đôi mắt

quê xanh

thân thương

như cái cổng làng

đẫm rêu.

                    

 XUÂN ĐI QUA

Cành khô, cây vối, qua khói

Nhìn trong men rượu say

Xuân tới, chồi non, chấp chới

Câu thơ anh nay, heo may…

 

Mưa xuân, tối, nghẽn lối

Đường về sương lan đêm

Anh – cành khô cây vối

Mùa xuân em bỏ quên ?

 Theo vietvan.net