/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

Chùm thơ của nhiều tác giả

/Mối tình theo hoa ngô và gió. Tiếng khèn anh gọi em. Mùa hẹn./

Chùm thơ của nhiều tác giả

 

 

 

Đôi khi

                                                                                     Võ Thị Hà

Đôi khi ta về ta nhớ

Đã đi qua những phố miền

Ta mang hết mùa tóc cũ

Giăng tràn tím nhức đêm sen

 

Đôi khi ta ngồi và hát

Kinh cầu nát cả thềm voan

như tràn lên bờ rêu quán

Người dưng ta cũng giận hờn

 

Đôi khi ta về gác ấy

Thương mưa réo rắt trên đầu

Chong đêm ta nằm mơ núi

Bóng Người rơi trắng đường ngâu

 

Đôi khi đi hoang ngoài gió

Ta đong cát bụi về nhà

Vẫn như cỏ đồi biêng biếc

Tên Người rưng rưng mưa sa

 

Đôi khi thèm trầm như ngõ

Dấm xanh lại trái mù lòa

Ta buồn tung tăng như trẻ

Trước mùa sầu đâu đơm hoa

 

Đôi khi ta hoài ta khóc

Hôm nao Người mới ngược mùa

Đôi khi ta vừa mới biết

Ta đau những chuyện ngày xưa

@@@

 

Chim núi gọi xuân

                                                                                    Phùng Thị Hương Ly

Nhớ nhau

Em đi tìm

Lạc vào câu lượn mà gọi người không thấy

 

Vó ngựa rạc vách núi

Giận người không chịu dừng chân

Chồi miêng xanh

Chồi miêng thêm đắng lòng em đợi

 

Rẫy nhà chưa tra lúa

Chim núi đã gọi xuân về

Không khóc mà nhớ nhau

Cầu thang chín bậc nhà người em chưa tới

 

Có người chọc sàn đêm qua

Em còn ngập ngừng...

Biết người mải hát câu hát người dưng

Xuân này

Em bắt còn người khác.


@@@

                                                            Giấc mơ loa kèn
                                                                                 Du Nguyên

Em không biết loa kèn mang trong mình giấc mơ bình yên của nắng hay không? 
Tháng tư về hoa vẫn còn ngái ngủ 
Êm đềm sau giấc ngủ đông .

Em sang mùa ... câu hát còn bỏ ngỏ 
Tháng Ba đi qua để lại những vệt ngày cháy sẫm 
Như giọt cà phê nâu đặc 
Quánh lại thành màu mắt em.

Vì sao những con đường hết xanh rồi úa 
Vì sao ngày nối ngày, kỉ niệm đầy lên thành kí ức 
Vì sao mái tóc thời hai mươi của em vẫn bung ra trong gió 
Bởi nắng?

Bầu trời tháng Tư hiền khô 
Như con chim sẻ lặng yên trên hiên nhà 
Em muốn ngả vào lòng gió 
Ngủ giấc im lìm...

Sáng nay hòa mình vào mắt phố 
Bắt gặp loài hoa tháng Tư với giấc du miên muôn đời của nắng 
Em chợt nhớ tới anh 
Với nụ cười xênh xang bình yên.

Miền ấy bây giờ ngập trong quỳ tím 
Nắng chắc rất giòn với giấc mơ chạm tới mặt trời 
Qua bao nhiêu chặng đường xuôi ngược 
Có ngã nào anh rẽ đến nơi em?

Em không biết loa kèn mang trong mình giấc mơ bình yên của nắng hay không? 
Tháng Tư về hoa vẫn còn ngái ngủ .

 @@@

Nhìn nắng

 

                                                Nguyễn Thị Kim Nhung

 

Làm sao bước qua mùa hè rất chật

chút âu lo vừa khép kín con đường

 

Giọng ai nhắc trong vời xa quê

 các em hãy về

xem hoa trái vườn cha

 

Nắng ầm ĩ như vàng cho mùa cuối

những nóng nung không giết được xa xanh

người con gái không tin mình còn trẻ

đắp điếm sao đầy những khoảng trống chưa sinh

 

Làm sao bước qua mùa hè xa lạ

những dấu chân chơm chởm tính toan

 

Đừng nhắc mãi trò cô dâu chú rể

áo hoa xưa day dứt mặc không vừa

gã trai ấy từng rong chơi một thuở

khi ngộ ra, tuổi dắt díu nhau về

 

Nắng vạm vỡ tiếc chi đời thêu dệt

cứ tung hê chói lói khoe mùa

sen Tây Hồ xanh vì cổ tích

và tỏa hương từ lời tụng ca

 

Mình quay lại mùa hè nông nổi

nhìn hàng sấu đau mùa trĩu quả

mảnh vườn cha đeo địu trăng trôi

 

@@@

 

Chiêm bao của sách

                                                                                     Nguyễn Ngọc Giang

Gương mặt sách nép mình trên giá

Của những người

Có thể

Chẳng bao giờ gọi tên nhau

Những cuốn sách thu mình trong vùng đau

Giờ không còn đau nữa

Trong khoảng vui

Không còn vui nữa

Cả đời người tìm giấc mơ mang màu của sách

Rồi bỏ mặc trang đời mình khép chiêm bao

Có nghĩ suy rất mới

Vươn mầm từ những trang vừa kịp cũ hôm qua.

Những đôi mắt len lén nhìn nhau

Màu đời người cũng đỏ cũng xanh

Cũng kẽo kẹt mỏi mòn giữa ánh sáng trong

Như đời sách

Bao quyển sách chưa một lần lật mở

Đêm đêm vẫn khó nhọc trở mình trong những nếp sâu.

@@@

 

 

Niệm

                                                                                    Phạm Thị Nhung

 

Ngày dài không đủ một câu thơ

Nắng tàn hắt lên chiều đuổi tối

Gọi kí ức về phút giây ban sơ

Chẳng còn ai để mà biết vội…

 

Nơi ấy anh không còn một mình

Chỉ riêng em quay quắt nhớ

Bầu trời đêm dải ngân hà vẽ lửa

Cháy bùng lên sợi bấc cuối cùng

 

Những yêu thương vỡ đầy thác nước

Gọi trắng ngày gọi cạn đêm sâu

Đá nhẫn nại từ ngàn năm trước

Vọng lại lời ru thác chẳng bạc đầu.

 @@@

  

                                                            Lúc ngày chưa rạng

                                                                                    Lữ Thị Mai

 chúng ta đã cùng mơ về những đám mây

giấu nước mắt im chìm dưới cỏ

những ngày nắng nôi dài quá

hơi thở của nhau đang lịm đi theo vết kiến tha mồi

 

ở góc tối khu vườn hoa huệ chuông bắt đầu thỉnh nguyện

hãy gối đầu tay em gối đầu tay em

hoa sấu rụng đau lâm râm ngõ nhỏ

đừng tin những câu thơ thiếu ngủ

 

khi đêm đêm chúng ta phải nương vào mộng mị để gặp nhau

hai đầu cầu xa lắc, đốm hoa cà tím tái trên chăn…

tất cả đều khiến em giật mình

chiếc bong bóng phập phồng mùa hạ

 

trong cơn mơ từng đám mây nhập cơn trở dạ

không sinh ra hạt mưa nào

chỉ có quầng sáng chói lóa rót đều trên thảm cỏ khô

lúc ấy ngày còn chưa rạng

 
@@@


Hạt

                                                                Đậu Sỹ Nguyên

 

Không muốn lạc về nơi của ngày xưa

Cuối đông rồi hoa sẽ tàn khô

Nắng mỏng manh ru cải ngồng kết hạt

Tháng sau đau tháng trước

Em nguyện tâm ngược mùa

 

Không muốn lạc về nơi của ngày xưa

Khoác áo bâng quơ tự xấu xí già nua

Em nguyện tâm mình làm mẹ mướp

Giấu thật thà hằng đêm sau cơ man nếp gấp

Gấp êm

Gấp gập ghềnh

Gấp em

Gấp đêm

 

Không muốn mơ giấc mơ đã từng mơ

Những gì đã qua

Chỉ dành riêng một

Bình yên bỏ chạy hết

Muốn đốt cạn đêm

Lửa lẹm mất ngày

Em chắp tay

Nguyện tâm ơn một điều không may

 

Không muốn để những giấc mơ bay

Em lặng im bẻ gãy đêm

Thêu áo gối của ngày non trước

Chỉ xám trườn bò mảnh hình hài gân guốc

Nguyện tâm hạt mầm đắng chát

Váy cưới không còn nở hoa

 @@@

Mẹ tôi

                                    Trần Văn Lương

I
Mẹ đi cấy lúa trời mưa
Giọt giọt trong mắt những mùa đã qua
Chân trời ở tận đằng xa
Lom khom dáng mẹ nhạt nhòa nhỏ nhoi
Mẹ đi cúi mặt cả đời
Lấy từ trong đất những lời hát ru
Đã qua nhiều những sương mù
Nắng hồng lại đến giống như hôm nào
Mẹ ngồi hong nắng ca dao
Bình yên trong mắt nhìn vào thuở xưa
Một trời tỏa bóng hoa mơ
Mẹ đi từ bấy đến giờ vẫn đây
Nhà quê thêm những hao gầy
Bao nhiêu nỗi khổ cứ vây quanh mình
II
Quanh năm bùn lấm mặt người
Mà trong tôi mẹ vẫn cười bình yên
Một đời cực khổ triền miên
Lạy trời mưa chéo mưa xiên trên đồng
Mẹ tôi càng đứng càng còng
Tóc phơ phất trắng vẫn không có gì
Nón mê quang gánh mẹ đi
Tiếng thời gian lại thầm thì phía sau
Mẹ vừa khuất bóng mưa mau
Quê mình nước đã trắng phau cánh đồng


III
Mẹ đi mang gió lên trời
Dưới này bùn đất mặt người lấm lem

Đem cái cơ cực phận hèn
Nặng vai mẹ gánh để lên cao vời

Con không với tới mẹ ơi
Trắng mây trắng bóng mẹ ngồi nhìn con...



@@@
 

                                                  Cao nguyên Đá và Gió
                                                                         Đỗ Đăng Huỳnh
 
Bước chân trên gió
Lang thang khắp núi
Hồn không lạc
 
Một nhành cỏ may vạt áo người
Tiếng chân quyện gió trời không biết mỏi
Nương ngô đổ ngược triền núi
Rượu làm ta say
Men tình ta chẳng muốn rời
 
Bước chân trên gió
Những người đàn ông trong khung cửa nhìn mãi
Đợi ai
 
Hoàng hôn tấp bóng núi
Ánh mắt buồn thênh thang
Đôi chân hạnh phúc không biết mỏi
Mối tình theo hoa ngô và gió
Tiếng khèn anh gọi em
Mùa hẹn.

Theo DHVH