/Cỏn con một sợi lông mày. Mà đem cột trái đất này vào anh/ Thơ Trần Mạnh Hảo

VIDEO

HỖ TRỢ

QUẢNG CÁO

LỊCH

LIÊN KẾT

Thơ

CHÙM THƠ CỦA ĐỖ HUY CHÍ

Đó là Đỗ Huy Chí. Một người ủ thơ đã rất lâu, như rượu ngon càng ủ càng lên hương lên vị.

CHÙM THƠ CỦA ĐỖ HUY CHÍ

TRANG THƠ FACEBACH

 

Nhớ ngày nào, khi tôi còn học cao học bên Sư phạm, những năm cuối thập kỷ 80, nhóm CLB thơ Sư phạm kết thân với nhóm thơ CLB Bách khoa. Bên này có Thế Sinh, Châu Hồng Thủy, Trần Hòa Bình, Trương Thị Nhàn, Kim Anh, Trúc Anh, Ngân Hoa…Bên kia có Đinh PHạm Thái, Hồng Quang, Hoàng Lan, Đỗ Huy Chí…Có thể thêm những ai đó nữa mà tôi chưa kịp nhớ.

 Cái cách chơi của họ với nhau có gì na ná như kết chạ quan họ, nghĩa là yêu mến nhau lắm lắm mà chả có ai dám đem lòng tán tỉnh nhau, mặc dù rất có thể trong lòng lên tiếng khác. Họ yêu người thơ trong nhau, yêu thơ của nhau. Họ yêu thơ với một tình yêu mê đắm, trong suốt, phi vụ lợi. Một tinh thần thơ cao quý và đẹp đẽ xiết bao. Một tình thơ giữa những con người ấy cũng đẹp như thơ vậy.

Bao nhiêu năm đã trôi qua, bây giờ mỗi người mỗi nẻo. Những người yêu thơ, viết thơ Bách Khoa bây giờ sống tại Hà Nội đã dựng lên một trang mạng xã hội mang tên FACEBACH. Một cách nói chơi chữ: “Face” là trang Facebook, còn “Bach” là Đại học Bách khoa.

Họ gồm những Trần Hưng (tức Hoàng Lan ngày ấy), Đỗ Huy Chí, Minh Trí, Đỗ Mạnh Hùng, Hoàng Liên Sơn, và một người nữa xuất xứ Khoa văn –Đại học Tổng hợp ngày đó –Nguyễn Đức Hạnh.

 Bây giờ họ gặp nhau mỗi tháng đôi lần. Họ vẫn giữ được cái duyên tình chữ nghĩa. Họ lần lượt có thơ đăng trên các báo lớn chuyên ngành văn chương. Họ cũng dần dần ra tập riêng. Họ đang cùng nhau xác lập một “tiểu vùng khí hậu” thơ ca mang tên FACEBACH.

Tôi rất lấy làm hạnh phúc khi được chơi với họ, và nhất là được đọc thơ họ, được viết cho họ đôi dòng đây đó và ở tại đây.

 Chúng tôi rất vui sẽ lần lượt đăng những chùm thơ của các tác giả khác nhau trong nhóm Facebach như một sự sẻ chia, như những niềm thơ đồng vọng.

  

Lần này, xin được khai cuộc bằng một giọng thơ lục bát. Thơ anh nhuần nhuyễn ý tứ, tài hoa trong câu chữ, và rất trẻ. Đó là Đỗ Huy Chí. Một người ủ thơ đã rất lâu, như rượu ngon càng ủ càng lên hương lên vị.

Xin trân trọng chia sẻ cùng bạn đọc!

 

Nhà NCPB Văn Giá

 

 

ĐỖ HUY CHÍ

 

Cựu sinh viên K29 - Khoa Kỹ sư kinh tế - Đại học Bách khoa Hà Nội

Ngày sinh: 19/4/1968

Hiện công tác tại Thời báo Ngân hàng

-----------------------------

 

NHỊP CẦU TRẺ CON

Ước gì trở lại ngày xưa
Ta về thăm lại ngày chưa biết gì
Cái thời bỏ túi viên bi
Đã cho em đấy, có khi lại đòi

Em và bè bạn và tôi
Mặt trăng có mắt, mặt trời có râu
Trẻ con nào sá gì đâu
Trẻ con đâu cũng là cầu sang chơi

Bây giờ thôi lớn cả rồi
Thành em, thành bạn, thành tôi bây giờ 
Cùng chung một tuổi ngây thơ
Nào ai có biết . . . ai ngờ. . . mai sau

Vui thì rộng, buồn thì sâu
Bàn chân đặt lại, nhịp cầu đong đưa 
Nối ngày mai với ngày xưa
Biết rồi lại nối vào chưa biết gì.
 

 @


NỞ VÀO NHAN SẮC

 

Cái ngày nhan sắc dậy thì

Mùa màng tươi tốt, đất li ti mầm

 

Thanh thiên mây gió giáng trần

Bao nhiêu hoa cỏ ngấm ngầm sinh sôi

 

Cái ngày nhan sắc rong chơi

Bỏ quên chiếc guốc bên trời lênh đênh

 

Mất-còn hai phía bập bênh

Trập trùng xiêm áo, chông chênh mắt người

 

Thôi ta thu xếp góc đời

Một mai nhan sắc có nơi rơi về…!

 
@
 

LỜI CỦA THỦY TINH GỬI MỴ NƯƠNG

 

Đường lên núi Tản theo chồng

Đi qua bảy sắc cầu vồng sau mưa

 

Biết giông gió mấy cho vừa

Thôi em đừng khóc mà vua Hùng buồn

 

Làm cho đất lở, đá tuôn

Làm cho chớp bể mưa nguồn là em

 

Cứ thành tâm gọi thành tên

Trái tim lễ vật về miền hư không

 

Em về núi Tản theo chồng

Ta dâng cả sóng sông Hồng kết hoa…

 
@
 

HAI MẢNH NHA TRANG


Mảnh 1
 

Hòn Mun rồi đến Hòn Tằm
Chập chờn cát mịn, em nằm thờ ơ

ỡm ờ sóng dội vu vơ
cánh ô rủ đám mây lờ lững trôi

Phập phồng biển thở ngang trời
Bứt tung cúc áo, mùa phơi dáng vàng


Mảnh 2
 

Thế rồi chiều ấy Nha Trang
Em qua Hòn Vợ, vọng sang Hòn Chồng

Hỏi: “Bên ấy có gì không...?”

 

VỚI TÔ THỊ


Em vừa buông giọt mưa thưa

bao nhiêu sóng dội Kỳ Lừa, và tôi

Vẫn là Tô Thị đấy thôi
cứ xa xót ngóng một thời xa xăm

Thương...nhưng đá chẳng ngàn năm
đập tan bầu rượu tẩy trần được không?

Buồn kia trôi tới Kỳ Cùng
có về được cõi Người Dưng không Buồn...?


 @
 

 GỬI THỜI COMPUTER

 

Xưa mình giấy bút đầy tay

“Anh hùng bàn phím” thời nay rất nhiều!

 

Vẫn câu thơ trái tim yêu

Cất trong laptop, một chiều hết pin

 

Vẫn xốn xang ánh mắt nhìn

Mà giờ tăm tắp chữ in thẳng hàng

 

Đâu rồi cuốn vở sang trang  

Bây giờ file nén vô vàn gỡ ra

 

Thôi, delete hết chia xa

Tắt nguồn, ta chở em qua...Một ngày.!

 Theo vietvan.vn